Hoa Cúc Không Phải Màu Vàng
Phan_2
Nghe nói đến chữ “ăn trộm” anh hoảng quá nằm im thin thít. Khổ quá!! Sao đêm qua anh lại làm một chuyện “động trời” như thế chứ? Vì động lực thúc đẩy của tình yêu chăng? Nếu chúa Jesus là người đầu tiên tử vì đạo thì anh là kẻ tử vì… liều lĩnh. Nói xong, ba anh bước đến giường, ông kéo tay Nguyên dậy:
– Sao vậy con?
Nghe giọng nói đầy quyền lực như thế, anh lại càng sợ. Co chân lại anh bị chui tọt vào trong mền và trùm đến kín mít lại. Trong sự mơ hồ của âm thanh ấy anh nghe bước chân của ba anh bước đi dần. Khi ba anh đã đi xa dần thì anh lại nghe một tiếng chân khác bước đến. Tiếng chân bình bịch này có lẽ là của ông Tám công an. À! Khi công an mà đến nhà thì hẳn có chuyện phiền toái lắm đây! Đứng bên cạnh giường anh, ông Tám hỏi một cách rành rọt:
– Đêm qua con leo vào nhà của ông Tư Bông làm gì? Con kể lại cho ông Tám nghe chơi!
Trong giọng nói ấy không hề gợn lên một chút răn đe nào cả. Nguyên cảm thấy yên lòng. Nhưng không hiểu sao anh lại nằm im re. Anh lại nghe ông Tám nói tiếp:
– Nếu con không kể ông Tám nghe thì con viết bản tường trình cho ông Tám nghen!
Nghe đến việc phải viết bản tường trình nộp cho công an thì Nguyên thấy tim mình thắt lại. Anh bật lên khóc rưng rức. Cũng ngay lúc đó, ai đó đã kéo tay anh:
– Thôi dậy mau đi ông tướng. Dậy ăn cơm trưa mau!
Ủa! Mẹ anh đã gọi anh đây mà. Anh dụi mắt. Mắt ráo hoảnh. Không lẽ anh mới vừa chiêm bao chăng. Sướng thật! Chỉ là chiêm bao thôi. Ước gì khi gặp những chuyện phiền toái trong cuộc đời này – thì trong phút chốc – nó cũng qua đi như một cơn ác mộng mà thôi. Mùi cá chiên giòn thật hấp dẫn. Dĩa rau muống luộc thật xanh. Lại còn thêm một dĩa thịt heo luộc nữa chứ! Toàn là những món ăn khoái khẩu cả. Anh em Nguyên lễ phép nói:
– Con mời ba mẹ ăn cơm ạ!
Ba của anh không nói gì cả. Chính thái độ im lặng của ông đã làm Nguyên cảm thấy chột dạ. Hay là ba đang bực bội về chuyện của mình? Chắc vậy quá! Chứ bình thường mỗi lần trong bữa cơm, ba rất vui. Ba nói chuyện với mẹ. Ba gắp thức ăn cho Dung. Nguyên đang phân vân suy nghĩ như vậy thì ba anh nói:
– Dạo này con học hành thế nào?
Anh đáp:
– Dạ, cũng bình thường.
– Các môn học có trên điểm trung bình không?
Nguyên chưa kịp trả lời thì Dung xen vào:
– Ba ơi! Lúc nãy con thấy anh Nguyên đi học về ảnh co chân đạp vào bụng con *** mực. Nó kêu ẳng ẳng tội nghiệp lắm.
Ba gắt lời:
– Con Dung như vậy là hỗn. Ba đang hỏi chuyện với anh Nguyên mà con xen vào là không được. Nói như vậy là “nói leo”. Con bỏ đi nhé!
– Dạ!
Tiếng “dạ” nhỏ nhẹ của đứa em gái mình đã làm Nguyên cảm thấy hả dạ. Cho nó bỏ cái tật “nói leo” của đứa con gái xí xọn này. Ba anh nhắc nhở:
– Còn về phần Nguyên, ba không muốn con đánh con mực. Nó trông nhà cửa cho mình, con đánh nó làm gì? Ba hỏi này: dạo nầy con học hành ra sao?
Từng câu hỏi của ba đã làm anh cảm thấy cọng rau muống dai nhách – chứ không còn giòn tan béo bổ nữa. Hay là ông đã nghe ông Tư Bông thông báo về chuyện lá thư anh để trên giò Phong Lan? Anh ấp úng:
– Dạ! Môn nào con cũng đạt trên điểm trung bình cả.
– Ừ! Con cố gắng học cho giỏi. Năm sau thi vào đại học rồi. Cố gắng mà học cho giỏi chứ yêu với đương là “trượt vỏ chuối” đó nghe Nguyên!
Câu nói vui của ba đã làm mọi người cười phá lên. Lúc này mẹ anh mới góp chuyện:
– “Trợt vỏ chuối” là còn đỡ , chứ “đậu phải cành mềm” thì hỏng bét.
Nhỏ Dung hỏi mẹ:
– “Đậu phải cành mềm: là sao hở mẹ?
Mẹ cười:
– Con cò mà đi ăn đêm. Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao!
Anh Nguyên của con mà không chịu học thì khi đi thi cũng đậu – mà “đậu phải cành mềm”. Con hiểu chưa?
Nhỏ Dung bật cười khanh khách:
– Dạ, hiểu ạ!
Nguyên cảm thấy mắc cỡ:
– Mẹ nói vậy thôi, chứ sức mấy mà con “lộn cổ xuống ao” được. Con học cừ lắm chứ bộ!
Nhỏ Dung hỏi lại ngay:
– Anh nói anh học cừ lắm. Chứ em đố anh con cá chiên này là cá gì?
Là cá gì? Có trời mới biết. Đang nói chuyện học hành lại nhảy qua chuyện cá. Đúng là con nhỏ này xí xọn quá! Anh đáp bừa:
– Cá trê!
– Trật!
– Cá Thu!
Anh gắt:
– Vậy cá gì?
Đứa em gái của anh đáp thật gọn:
– Em không biết!
Mẹ anh nói:
– Ăn cá này đến mòn răng rồi mà con cũng không biết. Cá này là cá hồng con ạ!
– Chà! Cá mà cũng có loại cá hồng, tên nó hay thiệt mẹ hở!
Nhỏ Dung reo lên như thế. Mẹ anh vừa gắp miếng cá vừa nói:
– No lòng phỉ dạ là con cá cơm. Không ướp mà thơm là con cá ngát. Liệng bay thấp thoángg là con cá chim. Hụt cẳng chết chìm là con cá đuối.. . Rồi sao nữa? Ba thằng Nguyên còn nhớ không?
Ba trầm ngâm:
– Rồi sao nữa nhỉ! À, ba nhớ rồi. Lớn năm nhiều tuổi là cá bạc đầu. Đủ lứa xứng đôi là con cá đối. Nở mai tàn tối là cá vá vai. Trắng muốt béo dai là cá út thịt…
Hai anh em Nguyên chống đũa ngồi nghe một cách say mê. Chợt mẹ reo lên:
– À nhớ rồi! Ốm lưng hẹp kích là cá lòng tong. Ốm yếu hình dong là con cá nhái. Thiệt như lời vái là con cá linh…
Nhỏ Dung buột miệng khen:
– Bài vè của mẹ hay quá! Chút xíu nữa ăn cơm xong, mẹ đọc lại cho con chép vào vở nghen mẹ!
– Ừ! Ăn cơm rồi đi ngủ trưa!
Anh em Nguyên ngoan ngoãn nghe lời của mẹ. Trước khi rời bàn ăn ba Nguyên nói:
– Trưa nay, sau khi ngủ dậy con đem vở cho ba xem nhé!
Trời ơi! Ba của anh lạ quá! Anh đã bắt đầu vào học lớp 12 rồi chứ còn nhỏ nhẹo gì nữa đâu, thế mà ba anh vẫn còn kiểm tra bài vở? Hay sự việc của đêm hôm qua đã đến tai ba? Chán thật. Nguyên buông đũa đứng dậy. Mẹ anh và nhỏ Dung loay hoay dọn dẹp chén đũa. Lâu nay anh vẫn từng nghĩ rằng, hạnh phúc nhất của đời người chính là những bữa cơm có có đầy đủ ba mẹ. Đau khổ nhất là bất cứ ai thui thủi ngồi ăn một mình ở xó chợ đầu đường. Liệu việc làm của anh có bị công an bắt không? Lúc đó ngồi ăn một mình thì buồn biết chừng nào? Chán thật! Thay vì đi ngủ trưa như mọi ngày thì anh ra ngồi ngoài bàn học. Anh thu xếp lại bài vở để chiều nay “trình diện” với ba, trong vỡ những lá thư tình đang viết dỡ dang liền bị anh xé bỏ không thương tiếc. Nơi nào có ghi chữ “Kim” anh bôi xóa không nương tay. Chao ôi muôn sự phiền toái này cũng từ cái miệng của thằng Quân mà ra thôi. Hắn bày ra cái trò viết thư tình để làm cái quái gì? Mà kẻ đau khổ không phải ai khác mà chính là anh. Anh thở dài. Kim ơi! Có thông cảm cho tôi không?
CHƯƠNG 4:
Không biết Kim có thông cảm cho Nguyên hay không, nhưng chiều nay nàng lại đến nhà anh. Ðang ngồi soạn bài hóa học trong nhà thì nhỏ Dung vào nói với anh:
– Anh Nguyên ơi! Chị Kim sang thăm anh đó!
Thật à! Ðiều này làm anh cảm thấy trái tim mình hồi hộp như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Hãy bình tĩnh! Trái tim ơi không có gì mà mày phải cuống quýt lên như thế! Chỉ những ai có trái tim biết bình thản trước mọi sự cố thì mới có thể làm thám tử được. Ai đó đã nói với anh như thế! Nguyên khoác chiếc áo màu xanh và bước ra đón người bạn gái của mình.
Nhưng nàng đến để làm gì vậy? Hay là nàng đến để méc với ba anh về tội đã gửi lá thư tình? Anh càng thấy trái tim mình đập rộn ràng. Vừa chạm vào mắt anh thì Kim đã nói:
– Tui trả lại cho bạn cái này nè! Tui không nhận đâu.
Lạy Chúa! Lá thư tình bẽn lẽn và khờ khạo kia đã được nàng trả lại một cách thẳng thừng, chứ không ngượng ngùng gì cả. Anh cảm thấy choáng váng. Anh biết nói gì bây giờ? Anh cứng đờ người như phỗng. Kim nói tiếp:
– Dung ơi! Em cầm cái này đưa cho anh Nguyên nhé!
Nhỏ Dung hí hửng:
– Ðâu? Chị đưa cho em.
Sợ đứa em gái lắm chuyện của mình cầm được “báu vật” này thì hỏng bét hết mọi sự, anh vội cầm lấy lại lá thư chết tiệt kia. Và không quên buột miệng nói một cách hết sức lịch sự mà anh đã đọc được trong sách “Học làm người”: Khi nhận bất cứ một vật gì từ tay người khác thì bạn phải nói cám ơn.
– Cám ơn Kim.
Nàng nguýt môi:
– Không dám! Thư của bạn thì bạn nhận lại chứ có gì đâu mà cám ơn?
Câu trả lời chua chát đó như một xô nước lạnh tạt vào mặt anh. Nguyên không biết làm gì khác hơn là bèn mở miệng cười giả lả:
– Mời Kim vào nhà chơi!
– Thôi bạn vào nhà làm bài tập đi. Tui ở ngoài sân chơi với nhỏ Dung cũng được.
Thế là Nguyên một lần nữa tẽn tò trước cách cư xử của Kim. Không còn biết làm cách gì khác, anh bỏ đi vào trong nhà một cách hậm hực. Con gái thời buổi này sao khôn ngoan quá thế? Câu hỏi này thì có thằng Quân mới trả lời được chăng? Ðể mai đi học hỏi Quân thử xem. Bất chợt, anh co tay lại và vò nát lá thư tình. Mặc dầu bước vào nhà trong với bài vở trên bàn, nhưng tâm hồn của anh đã để lại ngoài sân mất rồi. Lúc đó, khi ngồi chơi với nhỏ Dung thì Kim đã hỏi:
– Ở nhà anh Nguyên có hay bắt nạt em không?
– Dạ, không!
– Anh Nguyên hiền hay dữ?
– Hiền.
– Có khi nào anh Nguyên kèm em học hay không?
– Không.
– Vậy à?
Kim chợt kêu lên như vậy. Năm nay nhỏ Dung học lớp tám, năm sau là phải thi lên lớp chín rồi. Sao Nguyên kỳ cục vậy? Kim nói tiếp:
– Vậy à! Vậy là mỗi chiều chị sang nhà kèm em học nghen!
– Thật à?
Kim nghiêm nét mặt:
– Sao không thật?
Vậy sướng quá. Em ghét nhất môn văn. Chị kèm em môn này với môn toán nghen chị Kim.
– Ừ. Chị kèm em môn văn với môn toán. Phải cố gắng học cho giỏi thì sang năm mới vào học lớp chín được.
Hai chị em rù rì với nhau, còn Nguyên thì đang vò đầu với bài tập môn hóa mà anh bí rị. Anh lảm nhảm đọc “Hydrocarbon no đơn giản nhất là metan và các chất đồn đẳng của nó. Khi đun nóng có xúc tác kim loại hoặc xúc tác oxit, hydrocarbon no tạo thành olefin và thậm chí cả những hợp chất thơm. Hãy viết những phản ứng hóa học ấy”. Câu hỏi này ác quá! Sao cô giáo không hỏi con trai bị sự hớp hồn của con gái thì điều gì sẽ xảy ra? Hoặc khi con trai gửi thư tình cho con gái thì sẽ xảy ra phản ứng gì? À! Phản ứng đầu tiên có lẽ là người con gái sẽ trả lá thư tình ấy lại bằng một thái độ hằn học chăng? Bài tập hóa học không quyến rũ một chút nào cả. Nguyên bước ra ngoài sân. Nắng buổi chiều chưa tắt trên những vòm cây. Gió thổi ***g lộng. Kim và Dung đang ngồi chơi cờ carô. Những dấu gạch chéo và những con số không nằm dài trên trang giấy. Trò chơi này Nguyên rất thích. Tiếng cười của nhỏ Dung vang lên:
– Rồi! Em chận lại rồi. Chị đi đường nào?
– Ði đường nào à? Mở mắt nhìn nè Dung!
Quả thật vậy, còn đường xéo nữa mà Dung không thấy. Nhỏ Dung kêu lên:
– Chà! Chị Kim cao cờ quá ta!
Nghe em gái mình khen Kim như vậy thì Nguyên cảm thấy… hảnh diện. Chẳng hiểu vì sao cả. Anh bước đến nhìn xuống trang giấy:
– Cho Nguyên chơi với!
Anh muốn nói thật thì thầm, thật nhỏ nhẹ dành riêng cho Kim nghe mà thôi, nhưng không ngờ đứa em gái của anh đã phản đối:
– Không được. Ván này đang hấp dẫn. Không được.
Tiếng nói cương quyết của Dung đã làm anh cụt hứng. Và không lẽ cú nó một cái cho thật mạnh chăng? Nó sẽ khóc toáng lên, anh sẽ ê mặt. Nguyên đành im lặng. Nguyên đàn dỗ ngọt:
– Dung nè! Em nhường cho anh chơi với chị Kim nghen. Ngoan thì tối nay anh mua cho một bịch da-ua ngon lắm.
– Da-ua chua lắm! Em không có thích.
Món ăn đó không làm cho đứa em gái xiêu lòng. Anh dụ khị cách khác:
– Ngoan thì ngày mai anh bày cho đi xe đạp. Ði xe đạp xướng lắm. Gió thổi vù vù mát lỗ tai lắm.
– Thật à?
– Sao không thật? Không tin thì em hỏi chị Kim thử xem!
Vừa đắn đo khoanh tròn con số zero xuống ván vờ, Dung hỏi:
– Có đúng vậy không chị Kim?
– Ừ! Biết đi xe đạp vui lắm. Bộ em chưa biết đi xe đạp à?
– Dạ, chưa. Nhưng đi xe đạp có vui như chơi điện tử không?
– Vui hơn.
– Vậy thì được. Anh vào chơi tiếp ván cờ này đi anh Nguyên, nhưng anh không được thắng chị Kim nghen.
Chà, không hiểu sao đứa em gái của mình lại bênh vực Kim đến thế? Anh định ngồi xuống thì em gái anh đã… thay đổi ý kiến:
– Khoan đã! Ðể em đi thêm một con zero nữa đã anh Nguyên!
Anh đành đứng im như pho tượng, chứ biết làm sao bây giờ. Ở nhà Nguyên chỉ có chiếc xe đạp duy nhất. Ðây là món quà của người cậu ở nước ngoài nhân chuyến trở về thăm nhà đã mua tặng Nguyên. Chiếc xe đạp này Nguyên rất thích. Mỗi lần đi đâu về thì anh đều lau chùi cẩn thận. Cưng chiếc xe như vậy thì đừng hòng nhỏ Dung có thể mượn được xe của anh.
– Em chưa biết đi xe đạp sao em không nói anh Nguyên tập cho em biết đi?
Nghe Kim nói vậy, Dung liền đáp:
– Anh Nguyên chẳng cho em **ng đến nữa, chứ đừng nói là tập cho em biết đi…
Thấy đứa em gái kể tội mình như thế, anh liền cười khì:
– Nè Dung! Ngoan thì ngày mai anh tập cho biết đạp. Ði xe đạp dễ ợt. Dễ hơn ăn ốc nữa kìa! Thôi đứng lên! Nhường chỗ cho anh đễ anh “hạ thủ” chị Kim vài ván chơi!
– Dốc tổ! Chị Kim cao cờ lắm nghen!
Gió chạy lào xào trên vòm cây. Có đâu đó những tiến chim hót vang. Tiếng chim kêu tình cờ, đôi lúc đem lại cho tâm hồn con người những điều thanh thản. Ðó là điều kỳ lạ của con người. Sự tồi tại của một kiếp người không chỉ là cơm ăn áo mặc mà còn nhờ vào đôi thứ vu vơ khác. Như tiếng chim chiều nay đối với Nguyên vậy. Anh ngồi vào chỗ của nhỏ Dung và cầm cây bút bắt đầu ván cờ. Anh cẩn thận khoanh tròn số không nhỏ xíu. Còn Kim cũng nắn nót gạch dấu chéo. Lúc này nhỏ Dung đã bỏ vào nhà. Thật là thuận lợi cho anh, anh đang cần hỏi những điều mà đang ấm ức:
– Nè Kim! Công an đã tìm ra thủ phạm chưa?
Kim ngớ người ra hỏi lại:
– Thủ phạm gì vậy bạn?
– Thủ phạm lấy đồ ở nhà Kim đó.
– Có à?
Ðến phiên Nguyên ngớ người:
– Ủa! Thì hồi sáng nay trong lớp mình nghe nói nhà Kim mất trộm mà…
Nàng cười rất hồn nhiên:
– Trời đất ơi! Bạn tin thật à?
Nguyên không hiểu gì cả, anh lắp bắp:
– Sao không tin? Cả ngày hôm nay mình lo ngay ngáy. Mình sợ công an mời lên làm chứng nhân quá!
Nàng cười ngặt nghẽo:
– Bạn tin vậy à? Xin lỗi bạn nhiều! Mình chỉ làm theo những lời dặn dò của Quân mà thôi.
Lại cái thằng Quân chết tiệt nầy. Sao mày lại hại tao như vậy?
– Chứ sự thật thì nhà Kim đêm hôm qua không xảy ra chuyện mất trộm à?
Nàng lại cười khúc khích:
– Mà sao bạn dễ tin quá vậy?
Nguyên không đủ sức để trả lời câu hỏi của Kim nữa. Anh chán ngán cho chính anh. Vậy mà cũng mê làm thám tử! Kim lại cười:
– Ðêm hôm qua không những không mất trộm mà mình còn được “ăn trộm” tặng một lá thư nữa.
Kim đã nói rành rọt như thế thì “ác” quá chừng. Anh không còn tâm trí đâu nữa mà đánh ván cờ. Anh cắn môi. Có nghĩa là anh đang suy nghĩ. Anh đang tìm một câu trả lời nào thật hay để làm Kim phải ngưng ngay điệu cười… xỏ mũi anh như vậy! Bất chợt anh buột miệng nói:
– Kim đừng nói vậy! Mình tin người, tin mọi chuyện vì mình thương Kim.
Nàng kinh ngạc kêu lên như vừa chạm phải lửa:
– Ðừng! Bạn đừng có nói như vậy! Ba tui biết được thì ổng đánh đòn tui chết!
Trong giọng nói ấy nghe âm vang như mạch sóng. Sóng cuốn trôi linh hồn của Nguyên. Anh chơi vơi trong cơn sóng. Sóng ru anh. Mãi đến mấy phút sau anh mới mở miệng được:
– Bài tập Hóa, Kim đã làm chưa?
– Rồi.
– Bài đó khó mà Kim làm xong rồi à?
Nàng không trả lời. Anh nói tiếp:
– Kim học giỏi quá!
Câu nói khen như thế đã làm nàng đỏ mặt. Nàng cúi xuống trang giấy trắng vẽ hí hoáy những hình thù bâng quơ nào đó. Và đâu đó lại có tiếng chim hót. Một buổi chiều êm đềm đến thật gần. Tóc Kim bay trong gió. Nguyên không biết phải nói gì bây giờ. Họ ngồi im lặng. Ngồi im như lắng nghe bước chân của bóng chiều đang chậm rãi đến. Bỗng nàng đứng dậy và nói:
– Thôi Kim về nghen!
Nguyên sực tỉnh:
– Khi nào bạn qua nhà mình chơi lại?
– Ừ, mai mốt. Mình còn qua nhiều lần nữa mà để kèm nhỏ Dung học. Mình về nghe!
Kim đứng dậy và ra về. Tóc nàng thả trong gió. Dường như đâu đó trong gió có mùi hương của bồ kết. Ðiều bí mật này chỉ riêng anh mới cảm nhận được mà thôi.
CHƯƠNG 5:
Ðiều bí mật ấy không phải chỉ riêng Nguyên mới cảm nhận được. Từ lúc biết chàng Quân đã “chơi xỏ” mình một vố đau điếng chuyện mất trộm ở nhà Kim anh đã tự… rút kinh nghiệm một cách cẩn thận. Những chuyện anh tơ tưởng đến Kim, không bao giờ anh kể cho Quân nghe nữa. Không bao giờ. Trái tim của người thám tử bao giờ cũng kín đáo và nhất là không nên tâm sự chuyện riêng tư của mình cho ai nghe cả. Vừa qua anh đã phạm một sai lầm và sai lầm đó làm anh suýt… đứng tim!
Chiều nay, trái tim nhảy nhót một cách bình thường trong ***g ngực, Nguyên đã thong dong đi ngang qua nhà Kim. Anh chợt nhớ lời cô Hạnh Tần nói sáng nay: “Thương người thương cả đường đi, Ghét người ghét cả tông chi họ hàng”. Ðiều đó hoàn toàn đúng với tâm trạng của anh. Anh bỗng yêu con đường này. Cây lá này. Và cả ngồi nhà này. Ngôi nhà có treo những giò phong lan và nhất là có Kim. Ði ngang qua nhà “người yêu” là một hạnh phúc vô hình mà chỉ bất cứ ai đang yêu mới cảm nhận được. Do rút kinh nghiệm của lần trước, lần này anh đi một mình. Anh không rủ thằng Quân đi theo… Tay thọc vào túi quần và miệng huýt sáo, anh đã ngước mắt nhìn vào nhà Kim. Bỗng từ đâu đó, hai gã thanh niên khác trạc tuổi anh bước đến. Một gã cất giọng hỏi oang oang:
– Nè, mày đứng làm gì ở đây? Bộ mày tính “cua” con Kim à?
Anh giật mình:
– Mấy anh là ai mà ăn nói xấc xược quá vậy?
– À! Thằng này cà chớn! Mày định “cua” con Kim à?
Anh không hiểu được tiếng lóng:
– Mấy anh nói cái gì? “Cua” là sao?
Một gã khác đang đứng bên cạnh bỗng bật tiếng cười khanh khách:
– Dũng lé! Mày cho nó biết thế nào là lễ độ khi nói chuyện với băng “Nhảy cửa sổ” đi chứ!
Dũng lé nghiêng người đáp:
– Xin thủ lĩnh Kỳ râu chứng giám. Kẻ hèn mọn này xin tuân lệnh!
Nghe đối đáp như thế Nguyên hoàn toàn không hiểu gì cả. Gã Dũng lé xắn tay áo lên khỏi khuỷu tay và bước đến trước mặt anh:
– Mày tên gì? Học lớp mấy? Trường nào? Tại sao mày dám “cua” con Kim của thủ lĩnh Kỳ râu? Tại sao?
Giọng nói đằng đằng sát khí đã làm anh thấy “khớp”:
– Tôi tên Nguyên học lớp mườ hai A hai ở trường Phan Châu Trinh.
– Có phải mày đến để “cua” con Kim không?
Anh thật thà hỏi lại:
– “Cua” là sao?
– Mày ngu quá! “Cua” là tán tỉnh, là yêu đương đó!
Ðứng lặng im nãy giờ, gã Kỳ râu mới lên tiếng:
– Mày nhiều chuyện lắm lời quá Dũng lé ạ! Mày dạy cho nó một bài học ra mắt coi chơi!
– Xin tuân lệnh thủ lĩnh!
Vừa dứt lời hắn bước chân phải lên và tung tay đấm thẳng vào mặt Nguyên. Dù bị địch thủ ra tay khá bất ngờ, nhưng Nguyên vẫn kịp thời lùi chân trái, tay phải gạt tay của Dũng lé và cũng là lúc anh chụp tay của hắn lại. Khi đang giữ tay của hắn thì anh nhanh nhẹn bước chân trái lên lót sau chân hắn và đánh ngược cùi chỏ vào cổ hắn. Dũng lé kêu lên:
– Hắn có võ Bình Ðịnh thủ lĩnh ơi!
Máu trong người Nguyên nóng ran lên. Võ với vẽ cái gì! Anh chỉ là người tự vệ theo phản xa tự nhiên mà thôi. Anh hỏi lại:
– Tại sao bạn làm vậy? Tại sao đánh tôi?
Gã Dũng lé lấy tay xoa xoa vào cổ:
– Mày đán tao đau bỏ mẹ!
Gã thủ lĩnh thấy đàn em của mình dở ẹc như vậy nên nóng tiết gà:
– Mày im đi! Ðể tao trị thằng quỷ sứ này mới được!
– Hoan hô thủ lĩnh! Xơi tái nó đi thủ lĩnh ơi!
Kỳ râu hầm hầm mặt, hắn cởi bỏ chiếc áo và ném cho đàn em của mình. Khi cỡi trần ra thì Nguyên thấy bộ ngực của hắn ốm tong teo với ba mươi sáu chiếc xương sườn rõ mồn một. Thằng ốm nhách này mà làm thủ lĩnh Dũng lé, chắc hẳn là võ nghệ phải cao cường lắm vậy. Nghĩ vậy Nguyên bắt đầu thủ thế. Và trong thâm tâm anh cũng đã thấy sờ sợ. Nhưng không lẽ bỏ chạy? Hèn quá!
Thằng Kỳ râu bắt đầu đứng nghiêm, hai tay nắm lại để quan sát bên thắt lưng, mắt hắn ngó thẳng vào mắt anh. Và chân phải đưa lên ngan mũi bàn chân trái, tay trái xòe khít, tay phải nắm lại đưa ngang tạo thành thế hiệp chưởng. Chân trái hắn bước lên thành Trảo mã tấn, hai tay hiệp chưởng từ từ đưa về phía trước… Những động tác ấy Kỳ râu làm rất nhanh nhẹn và gọn gàng. Nhìn thấy thủ lĩnh của mình oai phong lẫm liệt như thế, Dũng lé hét lên:
– Ðã quá! Thủ lĩnh bái tổ trông đã quá!
Thằng Kỳ râu sướng phổng mũi trước lời ngợi khen đó:
– Tao là con nhà võ thì trước khi hạ thủ địch tặc tao phải bái tổ lấy… hên!
Nói xong, hắn rút liền chân trái về sau chân phải một bước và rút chân phải về khít với chân trái, còn hai tay thì hắn nắm lại xoáy một vòng rồi kéo về thắt lưng, đứng nghiêm ngó thẳng thành lập tấn. Trong khi đó, Nguyên vẫn đứng lơ ngơ nhìn theo điệu bộ của hắn một cách đầy cảm phục. Hắn hất hàm hỏi:
– Mày có ngon thì nhào vô! Nhào vô!
Nguyên vẫn điềm đạm:
– Tôi đâu có gây sự gì với bạn mà bạn bảo tôi nhào vô?
– Sao không có gây sự? Mày đáng tội chết!
– Tại sao đáng tội chết? Bạn nói gì kỳ vậy?
Thằng Dũng lé chõ mồm nói:
– Kỳ cục cái gì? Ai cho phép mày “cua” con Kim của thủ lĩnh tao?
Nguyên trả lời:
– Sao mấy bạn biết là tôi “cua” Kim?
– Mày đừng hòng qua mắt bọn tao! Mày không “cua” con Kim thì tại sao chiều nào mày cũng đi ngang qua, ngang lại trước nhà này?
– Tôi đi thăm bạn tôi không được à?
Dũng lé cười hanh hách:
– Thôi đừng có xạo ke ông bạn ơi! Thăm cái quái gì mà mày không dám vào nhà? Hay mày đi dò thám để rồi tối chui hàng rào vào ăn trộm?
Câu nói thẳng thừng đó đã làm Nguyên nổi máu nóng. Anh gằn giọng:
– Ðừng có suy bụng ta ra bụng người nghen! Ðừng có nói tầm bậy!
– Nói tầm bậy mà trúng tùm lum tùm la à!
Thằng Kỳ râu quát lên:
– Thôi, mày đừng có đánh võ mồm nữa. Ðể tao nện nó một trận cho bõ ghét.
Mắt hắn ngó thẳng, bất thình lình hắn tung tay đấm thẳng vào bụng của Nguyên, anh lùi lại ra sau và cũng ngay lúc đó anh kéo tay thằng Kỳ râu về phía mình đồng thời quất ngược nắm tay vào mặt địch thủ. Kỳ râu rú lên:
– À thằng này có võ! Dũng lé đâu?
– Tuân lệnh thủ lĩnh, kẻ hèn mọn này có mặt!
– Mày phụ giùm tao một tay coi mày!
– Tuân lệnh!
Hai thằng của băng “Nhảy cửa sổ” đứng ép lấy Nguyên. Hai tay của thằng Kỳ râu tréo lên mặt, hắn đấm cả hai tay vào mặt Nguyên theo thế long thần chưởng. Nhưng Nguyên đã nhanh nhẹn thọc hai bàn tay của mình vào giữa, gạt hai bàn tay địch thủ văng ra ngoài. Anh đâu có ngờ, lúc đó ở phía sau lưng của anh thì thằng Dũng lé đã nhảy song phi đạp vào lưng của anh. Nguyên té ngã chúi xuống đất. Mặt mày bê bết đất. Thằng Kỳ râu cười hả hê:
– Mày khá lắm Dũng lé ơi!
Nguyên lồm cồm ngồi dậy. Anh thấy trời đất tối tăm. Thằng Kỳ râu vẫn đứng im lườm mắt nhìn kẻ đã ngã ngựa. Hắn đứng trong tư thế của bộ tấn, hai tay co lại để ngang thắt lưng một cách dũng mãnh. Thằng Dũng lé hứng chí nói:
– Mình tiếp tục cho nó bài học nữa chứ thủ lĩnh?
Kỳ râu tung tay trái ra phía trước để đấm vào không khí, hắn trả lời:
– Quân tử là kẻ không cần đánh người ngã ngựa! Thôi bọn tao tha cho mày đó. Lần sau mày đừng có mò đến đây nữa nghen mày?
Nguyên không nói gì cả. Anh ức lắm. Bọn hắn có quyền gì mà không cho anh đến nhà của Kim? Anh bước đến trước mặt Kỳ râu và bất thình lình anh đưa chân đá vào đầu gối của hắn. Kỳ râu khuỵu chân xuống. Anh nhảy bổ tới thoi vào mặt mẹt đáng ghét này. Hắn liền đưa tay lên đỡ và gạt tay anh qua một bên. Và ngay lúc đó có một cú đấm thẳng vào mặt anh. Mắt anh tối sầm lại. Ðó là cú đấm quyết định của Dũng lé đã kịp thời chi viện cho thủ lĩnh của hắn.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian